« Homme, souviens-toi que tu es poussière » est une phrase du chant liturgique du Mercredi des Cendres que j’entends chaque année en y assistant. Chaque chrétien, en recevant les cendres, ne fait pas seulement un acte de pénitence, mais reçoit aussi un rappel de ses origines et de sa destinée.
En ce troisième dimanche de Carême, l’Évangile de Luc nous invite à poursuivre notre chemin de conversion avec Humilité et en regardant vers l’Espérance.
Humilité
Certaines personnes viennent raconter à Jésus une catastrophe, un châtiment et la mort de quelques Galiléens. L’Évangile ne nous dit pas exactement pourquoi elles le font, mais les paroles de Jésus nous révèlent clairement leur manque d’humilité. D’une certaine manière, elles cherchent à dénoncer les péchés des autres. Mais Jésus leur répond sans hésitation : « Eh bien, je vous dis : pas du tout! Mais si vous ne vous convertissez pas, vous périrez tous de même » (Lc 13,3).
En effet, la maladie, les catastrophes, la souffrance et la mort sont liées à la condition humaine à travers toutes les époques. Elles nous rappellent les limites de notre existence, et non un châtiment de Dieu.
Cela me fait penser à mon travail dans l’éducation. Lorsque deux enfants sont punis pour leurs fautes, l’un éclate en sanglots, l’autre se rebelle. Deux réactions différentes, mais une même attitude : ils refusent d’accepter la réalité. L’un pleure parce qu’il pense être innocent, l’autre proteste parce qu’il se croit sans faute.
Dans notre parcours de foi, il en va de même. Tant que notre foi n’est pas assez grande et que nous manquons d’humilité, nous ne voyons que les punitions, les épreuves et la souffrance. Cela peut étouffer notre relation avec Dieu, nous faisant percevoir soit un Dieu lointain, soit un Dieu trop sévère.
Espérance
À l’opposé de cette vision pessimiste, l’Évangile nous montre un Dieu patient et plein d’amour : « Voilà trois ans que je viens chercher du fruit sur ce figuier, et je n’en trouve pas » (Lc 13,7a). Comme ce maître attend que son figuier porte du fruit, ne pensez-vous pas que Dieu attend aussi de chacun de nous que nous portions du fruit, quel que soit notre état de vie ou notre situation ?
On ressent une certaine tristesse dans les paroles du maître lorsqu’il dit au vigneron : « Coupe-le ! Pourquoi donc l’épuiserait-il la terre pour rien ? » (Lc 13,7b). Mais nous voyons alors un intercesseur intervenir : « Seigneur, laisse-le encore cette année ; je vais creuser tout autour et y mettre du fumier. Peut-être donnera-t-il du fruit à l’avenir » (Lc 13,8).
Que ressentez-vous en entendant la prière du vigneron ? Pour ma part, je trouve que ce figuier a de la chance : non seulement le maître attend de lui qu’il porte du fruit, mais le vigneron prend aussi soin de lui. « Laisse-le encore cette année ».
Finalement, ce figuier portera-t-il du fruit ? Sera-t-il coupé ?
La réponse dépend de chacun de nous. Nous avons été plantés, aimés, espérés, attendus et cultivés. Mais les fruits que nous portons sont-ils à la hauteur des grâces que Dieu nous a données ?
Cette année n’est-elle pas une occasion unique pour nous ? L’Année jubilaire de l’Espérance s’est ouverte, avez-vous franchi sa porte ?
Si nous ne sommes pas encore prêts à porter du fruit ou hésitons sur le chemin de la conversion, prenons le temps de méditer sur la patience de Dieu, mais aussi sur Sa tristesse. Laissons-le prendre soin de nous, comme le vigneron nourrit le figuier. Ouvrons notre cœur pour recevoir Ses grâces et raviver en nous la foi, l’espérance et la charité, dons reçus lors de notre baptême.
Enfin, portons du fruit ! Car si l’amour et la miséricorde de Dieu sont infinis mais le temps dont nous disposons, lui, est limité.
Prière : Seigneur, aide-moi à toujours abandonner ma vie entre tes mains providentielles, car je sais que tout ce qui m’arrive, heureux ou malheureux, est sous ton regard bienveillant et m’aide à avancer sur le chemin de la sainteté.
Sr Phan Thu Huong (Vn)

**************************************************************************************************************
Sự Khiêm Nhường và Hy Vọng (Lc 13, 1-9)
“Hỡi người hãy nhớ mình là bụi tro” là lời bài thánh ca trong ngày lễ Thứ Tư lễ Tro mà tôi tham dự mỗi năm đều được nghe, mỗi Kitô hữu khi bước lên xức tro, không chỉ là hành động sám hối mà còn là lời nhắc nhở cho mỗi người đừng quên chúng ta từ đâu đến và sẽ trở về đâu.
Bước sang tuần thứ 3 mùa chay, Tin Mừng Luca hôm nay mời gọi chúng ta tiếp tục đi trong hành trình sám hối ấy bằng sự Khiêm Nhường và hướng nhìn đến Hy Vọng.
Khiêm Nhường
Một số người đến kể với Đức Giêsu về thảm họa, về sự trừng phạt và về cái chết của một số người Galilé, dù rằng Tin Mừng không nói cho chúng ta lý do họ kể cho Đức Giêsu như thế là ý gì? Nhưng lời của Đức Giêsu cho chúng ta thấy rõ thái độ thiếu khiêm nhường của họ, cách nào đó họ muốn tố cáo về tội lỗi của người khác. Đức Giêsu không ngần ngại đáp trả “Không phải thế đâu, nhưng nếu các ông không sám hối thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy” (Lc 13,3). Quả nhiên, bệnh tật, tai họa, khổ đau và cái chết luôn gắn liền với thân phận con người qua mọi thời đại, cách này hay cách khác, điều đó muốn nói cho chúng ta về giới hạn của thân phận con người chứ không phải để nói đến sự trừng phạt của Thiên Chúa.
Điều này làm tôi nhớ đến công việc giáo dục mà mình đang đảm trách, khi những đứa trẻ bị phạt vì lỗi của chúng, một đứa ào lên khóc, đứa kia lại trở lên chống đối, hai thái độ khác nhau nhưng cả 2 đứa trẻ đều có chung một suy nghĩ là không muốn đón nhận sự thật này, một đứa khóc vì nó nghĩ nó bị oan, đứa kia chống đối vì nó nghĩ mình không có lỗi…Xem ra, hành trình đức tin của chúng ta cũng như vậy, bao lâu đức tin chưa đủ lớn và thiếu sự khiêm nhường thì chúng ta chỉ nhìn thấy những hình phạt, nhìn thấy những tai họa và khổ đau, điều này sẽ càng ngày bóp nghẹn tương quan của chúng ta với Thiên Chúa hoặc là chúng ta thấy hình ảnh một Thiên Chúa xa lạ hoặc một Thiên Chúa quá khắt khe.
Niềm Hy Vọng
Ngược với những cái nhìn thiếu lạc quan, tin tưởng thì ở đây chúng ta lại thấy hình ảnh một Thiên Chúa đầy kiên nhẫn và yêu thương : “Kìa, ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có” (Lc 13,7a). Như ông chủ kia chờ đợi cây vả ra trái, bạn có nghĩ rằng Thiên Chúa cũng luôn chờ đợi nơi mỗi con người chúng ta dù ở giai đoạn nào, dù ở bậc sống nào hay hoàn cảnh nào Ngài cũng mong chúng ta sinh hoa trái trong đời sống của mình không?.
Chúng ta có cảm nhận như ông chủ có chút hơi buồn khi đề nghị với người làm vườn “Vậy hãy chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?” (Lc 13,7b). Nhưng chúng ta lại thấy hình ảnh của một vị trung gian lên tiếng :“Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân; may ra nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi”. (Lc 13,8). Bạn có suy nghĩ gì khi nghe lời cầu xin của người thợ làm vườn? tôi thấy cây vả thật may mắn, không những ông chủ luôn chờ đợi ở nó, mà người làm vườn cũng quan tâm đến nó. “Xin để cho nó một năm nay nữa”.
Theo bạn, cuối cùng cây vả có ra trái không, nó có bị chặt không?
Câu trả lời ở chính mỗi chúng ta, bởi vì chúng ta được trồng, được yêu, được hy vọng, được chờ, được chăm bón…Hoa trái của tôi có tương xứng với những gì Chúa đã ban cho tôi không? Năm nay chẳng phải là một cơ hội đặc biệt cho mỗi chúng ta sao? Cánh cửa năm thánh hy vọng đã mở ra, bạn đã bước vào chưa?
Nếu chúng ta chưa sẵn sàng sinh hoa kết trái hay còn đang ngập ngừng trên con đường sám hối, chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ về sự kiên nhẫn của Chúa và cả sự thất vọng của Ngài nữa. Hãy để cho Thiên Chúa chăm sóc bạn như người làm vườn kia sẽ “vun gốc, bón phân” cho cây vả. Còn chúng ta hãy mở lòng để nhận lấy những hồng ân, khơi lại nguồn ân sủng “Tin, Cậy, Mến” mà chúng ta đã được đổ tràn trong ngày lãnh bí tích rửa tội. Và cuối cùng, chúng ta hãy sinh hoa trái, bởi vì tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa thì vô hạn nhưng cơ hội cho mỗi chúng ta thì có hạn.
Ơn Xin: Xin cho con luôn phó thác cuộc đời trong tay Chúa quan phòng, vì biết rằng: Tất cả những điều may lành hay rủi ro xảy đến cho con, đều không ngoài thánh ý Chúa quan phòng và giúp con ngày một nên hoàn thiện hơn.